Sách Y HỌC - SỨC KHỎE: Tố Nữ Kinh – Tính Dục Học Cổ điển Phương đông

Thảo luận trong 'Sách Y Học' bắt đầu bởi Thúy Viết Bài, 5/12/13.

  1. Thúy Viết Bài

    Thành viên vàng

    Bài viết:
    198,891
    Được thích:
    167
    Điểm thành tích:
    0
    Xu:
    0Xu
    TỐ NỮ KINH – TÍNH DỤC HỌC CỔ ĐIỂN PHƯƠNG ĐÔNG
    Nguồn: VNExpress
    Tính dục là câu chuyện muôn đời của nhân loại. Tính dục học xuất hiện trước khi con người bước vào văn minh kỹ thuật, và nhiều tính dục kinh truyền tụng lại từ hàng nghìn năm trước chứng tỏ tiền nhân khá hiểu biết về cuộc sống phòng the và có đủ năng lực để nâng nó lên hàng nghệ thuật.
    Tại phương Đông, cùng với hai nền văn minh rực rỡ của Ấn Độ và Trung Quốc, hai bộ sách tính dục Kamasutra và Tố nữ kinh xứng đáng là những tác phẩm cổ điển đề cập một cách sâu sắc đến lạc thú gối chăn trên bình diện khoa học.
    Từ Kamasutra, niềm tự hào của người Ấn Độ
    Kamasutra được xem là một trong những “tính dục kinh” cổ điển của nhân loại, nhưng đến nay, nó vẫn còn mang tính thời sự trong việc nghiên cứu đời sống tình dục của con người đương đại. Tác giả của tác phẩm này là Vatsyayana Mallanaga, một nhà hiền triết nghiên cứu về tôn giáo sống ở Pataliputra, phía bắc Ấn Độ, trong khoảng năm 200 đến 300.
    Theo tín ngưỡng Hindu giáo, của cải vật chất trên trần thế, tính dục và sự cứu rỗi của linh hồn đều có tầm quan trọng như nhau. Sự thiếu vắng của một trong những yếu tố này sẽ làm cho cuộc sống con người không hoàn hảo. Không có tính dục, xã hội loài người sẽ biến mất, đó là lý do tại sao mỹ thuật tính dục chiếm một vị trí vừa quan trọng, vừa thiêng liêng trong kinh cổ của người Hindu.
    Kamasutra là một tuyển tập những “cách ngôn về tình yêu” được Vatsyayana viết bắng tiếng Phạn (Sanscrit), ngôn ngữ văn chương cổ của Ấn Độ, trong đó đề cập đến nhiều vấn đề tình dục. Tác phẩm gồm khoảng 1.250 khổ thơ chia thành 7 tiết, 36 chương và 64 đoạn, trong đó, ngoài nghệ thuật gối chăn, còn có nhiều khía cạnh khác, tạo cho người xem một hình ảnh chi tiết của đời sống xã hội Ấn Độ xưa.
    Kể từ lúc xuất hiện, Kamasutra đã được phổ biến trên toàn Ấn Độ, nhiều tác phẩm bình luận về nó ra đời vào những thế kỷ sau đó. Càng về sau, càng ít người biết được nội dung bản gốc ra sao. Mãi đến cuối thế kỷ 19, người phương Tây mới biết đến Kamasutra qua bản dịch của nhà ngôn ngữ học người Anh Richard Burton, xuất bản năm 1883. Từ đó đến nay, đa số những nghiên cứu, thảo luận về Kamasutra đều dựa trên tác phẩm này.
    Kamasutra không chỉ đề cập đến tính dục như kích thích dục tình, sự ôm ấp, vuốt ve, giao hợp , mà còn luận về những chuyện thường thức trong đời sống lứa đôi như hôn nhân, nghĩa vụ và ưu quyền của người phụ nữ, gái mại dâm Tuy nhiên, ngày nay, khi nói đến tác phẩm này, người ta nghĩ ngay đến những vấn đề tính dục, đặc biệt là các tư thế giao hợp được phân thành 8 tư thế chính, mỗi tư thế chính lại chia thành 8 tư thế phụ, tổng cộng là 64 tư thế khác nhau, tất cả chiếm khoảng 20% dung lượng tác phẩm. Kamasutra miêu tả chuyện gối chăn như một “sự kết hợp thánh thiện”, trong đó, tác giả tin rằng tính dục tự nó không có gì sai trái, nhưng sinh hoạt tình dục bừa bãi là điều tội lỗi. Ý niệm này sau 18 thế kỷ vẫn còn nguyên giá trị. Tác phẩm giúp con người đạt được nghệ thuật gối chăn ở mức độ thâm sâu nhất.
    Ngoài chủ đề chính là các tư thế trong phòng the, Kamasutra còn đề cập đến việc tạo ra một “môi trường tính dục”, với một căn phòng được tổ chức sao cho có thể đánh thức và kích thích mọi cảm giác của con người. Nói một cách cụ thể hơn, cần trang trí căn phòng bằng hoa và trái cây, dùng hương thơm tạo ra một bầu không khí dễ chịu, treo những tác phẩm nghệ thuật hoặc trưng bày vải vóc có hoa văn đẹp để nhìn ngắm Bên cạnh đó, các đối tượng cần xây dựng một không gian cách biệt với đời sống bên ngoài, không một áp lực thời gian nào đè nặng lên những giây phút hoan lạc lứa đôi.
    Trong thời thịnh trị của các vua chúa phương Đông, đời sống tình dục là một trong những biểu hiện đi đôi với quyền lực, quyền lực càng cao thì cung phi mỹ nữ càng nhiều, tam cung lục viện càng đông đúc.
    Tố nữ kinh – “sản phẩm độc quyền” của vua chúa Trung Quốc
    Nhiều đấng cửu trùng chỉ sống được 20-30 năm chỉ vì thể hiện thứ “quyền lực” ấy một cách quá ư mãnh liệt, khiến cơ thể không còn khả năng bù đắp những tổn hao quá lớn diễn ra hằng đêm. Tuy nhiên, có vị hiểu được điều này rất sớm, nên trong thời gian trị vì, đã có bên mình những danh y, cố vấn tình dục vào hàng siêu đẳng.
    Tiêu biểu cho thành phần biết lo xa đó là vua Hoàng Đế nước Trung Quốc sống cách đây khoảng 4.600 năm. Ông có ba nữ cố vấn tình dục là Tố nữ, Huyền nữ và Thái nữ, luôn kề cận bên mình để trả lời mọi “thắc mắc biết hỏi ai” của nhà vua. Ngoài ra, nhà vua còn có một danh y giúp chăm sóc sức khoẻ, tương truyền chỉ riêng tuổi thọ 800 năm của ông Bành Tổ này cũng đủ trở thành một đảm bảo tuyệt vời có thể khiến nhà vua yên tâm mà thể hiện “quyền lực” hằng đêm trong cung cấm. Có lẽ nhờ vậy mà Hoàng Đế sống đến 100 tuổi (2697-2598 trước Công nguyên) và thời đại của ông đã để lại cho đời sau hai bộ “tính dục kinh” nổi tiếng là Hoàng Đế nội kinh và Tố nữ kinh.
    Nếu Kamasutra chú trọng đến tư thế ái ân để mang lại sự thoả mãn toàn diện, thì Tố nữ kinh (và y học cổ đại Trung Quốc nói chung) dựa trên ý niệm âm – dương, ngũ hành (Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ) và được coi là sách kinh điển về tính dục học suốt thời kỳ phong kiến Trung Quốc. Tác phẩm này chủ yếu ghi lại những câu hỏi của nhà vua và lời giải đáp của Tố nữ, được người đời sau coi đó là những ý niệm có tính khoa học và vẫn còn có giá trị nhất định trong xã hội đương thời. Yếu tố âm dương thường được nữ cố vấn này vận dụng trong nhiều trường hợp “khúc mắc” của nhà vua. Chẳng hạn như Hoàng Đế than phiền với Tố nữ là ông cảm thấy mình khí suy nhược, khi ái ân không có sự đồng nhịp với bạn đồng hành, khiến cho tâm trạng bất an, lòng không còn vui thú. Người cố vấn này đã giải thích rằng hiện tượng trên xuất phát từ sự thiếu hoà hợp âm dương, tinh lực của người nam như lửa, của nữ như nước, nếu tinh lực của người nữ mạnh hơn nam thì cũng như nước tạt vào lửa, làm cho ngọn lửa tắt ngấm, dẫn đến hậu quả là sự ái ân có hại cho sức khoẻ và không còn thú vị nữa.
    Về sự hoà hợp âm dương, Tố nữ kinh còn đi xa hơn khi cho rằng trong ân ái, người nam có thể “hấp thu” tinh lực của người nữ bằng cách làm cho họ đạt đến độ cực khoái nhiều lần trong khi mình vẫn bế tinh, không làm mất đi chân khí. Sự hấp thu này tăng cường khí lực cho bộ não, khiến cho họ có thể sống trường thọ. Trong khi đó, ở giới nữ, tình trạng cực khoái một hay nhiều lần trước bạn tình không làm hao tổn chân khí của họ. Có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến cho các vua chúa phong kiến có nhiều phi tần cung nữ trẻ đẹp bao quanh.
    Sự hấp dẫn và đi sâu vào điểm yếu ở nam giới của Tố nữ kinh đã khiến cho các vua chúa và giới công hầu trong xã hội Trung Quốc coi đó như “gia bảo” thuộc thành phần giai cấp của họ. Mặt khác, theo quan niệm thời đó, những gì đề cập đến trong tác phẩm này là “tà dâm”, làm bại hoại xã hội, cho nên Tố nữ kinh bị ém nhẹm trong chốn cung đình hay giới quý tộc trong suốt hơn 2.000 năm. Nhiều bậc đế vương không hiểu thấu đáo hay hiểu sai những gì được diễn đạt trong Tố nữ kinh, khiến cho nhiều ông đã sớm rời bỏ ngai vàng, về miền cực lạc ở tuổi 20-30. Mãi đến năm 225, dưới thời nhà Hán, sách này mới được phổ biến tương đối rộng rãi trong tam cung lục viện và sau đó đi dần vào cuộc sống đời thường.
    Sự hiện diện của Kamasutra trong nghiên cứu tính dục của giới khoa học đương đại là điều đã rõ. Cho đến nay, 64 tư thế ái ân do kinh này vạch ra vẫn còn là đề tài tham khảo trong các tài liệu tính dục học.
    Kamasutra và Tố nữ kinh trong cuộc sống đương đại
    Tố nữ kinh không được giới nghiên cứu phương Tây chú ý bằng Kamasutra, tuy vậy, những ý niệm căn bản mà nó nêu lên vẫn đang là chủ đề được các nhà tình dục học chuyên tâm nghiên cứu. Ý niệm này được tóm lược trong câu nói của Huyền nữ với Hoàng Đế: “Dương đắc âm nhi hoá dục, âm hộ dương nhi thành trưởng, âm dương tương hỗ tương thành, hỗ tương cảm ứng, tuần hoàn tương sinh” (Dương có âm mà sinh ham muốn, âm hỗ trợ dương cùng lớn lên, âm dương cùng hỗ trợ nhau mà thành, cùng nhau cảm ứng, cùng nhau tuần hoàn). Đến thời nhà Chu (770-220 trước CN), những người theo học thuyết của Lão tử tiếp tục nhấn mạnh đến thuyết âm dương trong sinh hoạt nam nữ. Họ cho rằng người phụ nữ hấp thu được khí âm một cách viên mãn, trong khi đó, người nam chỉ hấp thu dương khí trong một chừng mực nào đó. Vì thế, theo họ, trong đời sống gối chăn, trước khi xuất tinh, người nam phải tạo điều kiện cho người nữ đạt đến cực khoái nhiều lần để hấp thu tinh lực của họ. Không làm được điều này, có nghĩa là nếu người nam xuất tinh trước người nữ thì đương sự sẽ không hấp thu được tinh lực của người nữ, sức khoẻ suy kém, lâu ngày có thể dẫn đến tử vong. Cũng từ quan niệm này, những người theo học thuyết Lão tử coi hiện tượng thủ dâm là cấm kỵ và có hại cho sức khoẻ, vì không có sự hoà hợp âm dương.
    Trong khi đó, y học phương Tây trước đây quan niệm rằng tinh dịch của người đàn ông sẽ được phục hồi ngay sau khi xuất tinh và năng lực sản xuất tinh dịch của cơ thể họ là vô hạn. Điều này về sau được đánh giá là một ngộ nhận. Nhiều nhà y học cho rằng sau khi cho đi nửa lít máu, cơ thể cảm thấy yếu mệt trong một đến hai ngày, cho đến khi lượng máu mất đi được tái tạo. Với tinh dịch của người nam cũng vậy, cơ thể phải tốn nhiều khí lực sau một lần xuất tinh để tái tạo tinh dịch và tái lập sự cân bằng về hormone đã mất. Những người xuất tinh một hay nhiều lần hơn nữa mỗi ngày sẽ mất dần trí nhớ và sự mẫn tiệp, vì 20% tinh dịch của họ được cấu tạo bằng dịch não tuỷ. Những phát hiện y học gần đây cho thấy hiện tượng xuất tinh thường xuyên sẽ gây ra tình trạng thiếu kẽm trầm trọng trong cơ thể, dẫn đến hậu quả lão suy sớm, kém tập trung, trầm cảm mạn tính, mất khả năng tình dục Chính những nhận định khoa học này chứng tỏ ý niệm cơ bản về “bế tinh” và kiểm soát xuất tinh trong Tố nữ kinh đến nay vẫn còn giá trị thực tế. Nhiều “kỹ thuật” khác được đề cập tỉ mỉ trong bộ tính dục kinh trên cũng còn tính thời sự.
     

    Các file đính kèm:

Đang tải...