Sách Vùng biển lặng – Thùy An

Thảo luận trong 'Sách Văn Học' bắt đầu bởi Thúy Viết Bài, 5/12/13.

  1. Thúy Viết Bài

    Thành viên vàng

    Bài viết:
    198,891
    Được thích:
    167
    Điểm thành tích:
    0
    Xu:
    0Xu
    Em im bặt. Ty nó chưa đủ trí khôn để nghe lời em giải thích, cả Cu Quang nữa, suốt ngày rong chơi, đánh bi đánh đáo, tuổi hồn nhiên căng tròn đôi mắt trong suốt suy tự Nó không có thì giờ để lo âu, để suy nghĩ, dù một giây phút thôi, rằng mẹ của chúng em, mẹ dịu hiền, mẹ tiên nga đang nới rộng vòng tay, đang mở dần cánh cửa trầm hương, vùng thiên đường diễm ảo của riêng bốn mẹ con em, để chào mừng, để ríu rít đón nhận một người đàn ông không phải là ba.
    Em thù ghét, em oán hờn người đàn ông đang thay thế hình bóng ba trong trái tim cô đơn từ lâu của mẹ. Mẹ còn trẻ và đẹp, em biết như vậy vì mỗi lần ra phố vẫn có nhiều người nhìn theo mẹ với đôi mắt đầy chiêm ngưỡng.
    Nghe nói ngày xưa mẹ là hoa khôi của trường Đồng Khánh, lắm người theo đuổi, nhưng mẹ chỉ yêu có mỗi mình bạ Dạo đó ba chỉ là một anh học trò nghèo, học trên mẹ ba lớp bên Quốc học, hai trường sát cạnh, chỉ cách nhau con đường nhỏ. Một buổi chiều ba đạp xe lạng quạng thế nào tông phải mẹ làm chiếc cặp văng ra xa và mẹ té sấp xuống lề đường. Các bạn kéo đến xem đông quá làm ba luống cuống đến tức cười. Mẹ bảo, nhìn cử chỉ lúng túng, nửa ngượng ngùng, nửa sợ hãi của ba mà mẹ tội nghiệp đến quên cả đau. Rồi ba và mẹ quen nhau từ đó.
    Mối tình thật êm đềm và thơ mộng như màu trời xanh muôn đời soi mặt nước sông Hương. Ban đầu thì ông bà ngoại không chịu gả mẹ cho ba vì vấn đề môn đăng hộ đối. Ông ngoại ngày xưa là quan nhất phẩm triều đình, dòng dõi danh gia vọng tộc. Còn ba mồ côi cha, bà nội chỉ có một sạp hàng bán đồ gốm ngoài chợ An Cựu để làm kế sinh nhai, nuôi con ăn học nên người.
    Tuy nghiêm khắc, nhưng ông bà ngoại rất cưng chiều con cái, nhất là mẹ, vừa học giỏi lại vừa nết na đằm thắm. Thấy ba và mẹ yêu nhau quá, ông bà ngoại không nỡ làm khổ con, nên một đám cưới đơn giản được cử hành, nối liền hai tâm hồn, hai cuộc đời riêng biệt, từ đây chung một mái nhà, bao ngọt bùi chia sẻ cho nhau.
    Ngày ba mất, em mới lên tám, Quang lên năm và Bích Ty chưa đầy một tháng.
    Sau đám tang ba, mẹ đau một trận tưởng chết. Không khí trong nhà ngột ngạt khó chịu. Dì Nguyệt sang thăm mẹ mà cứ ngồi khóc sụt sùi cả ngày nơi ngưỡng cửa.
    Bà nội thì lo thang thuốc cho mẹ, vừa săn sóc cho Bích Tỵ Em còn nhỏ quá, chưa giúp đỡ được gì cho mẹ cả. Em chỉ biết ngồi bên giường mẹ, cầm lấy đôi tay gầy guộc rưng rưng: “Mẹ Ơi, mẹ đừng chết nghe mẹ!”.
    Mẹ mở đôi mắt buồn nhìn em:
    - Thúy Vy, đừng khóc con, mẹ không chết mô, mẹ phải cố gắng sống với con và các em chứ. Cu Quang mô rồi con? Coi chừng trông em, đừng để nó ra nắng rong chơi rồi đổ đau đổ ốm thì khốn.
    Một thời gian thật lâu, mẹ mới lành bệnh. Nghe bà nội nói bởI vì mẹ đang non ngày non tháng, lại gặp chuyện quá đau lòng nên mới sinh bệnh. Qua khỏi được cũng nhờ ơn trời phật.
    Sau ngày ba mất, hình như mẹ càng yêu em hơn lên, cả Cu Quang vàBích Ty nữa. Bích Ty càng lớn càng xinh đẹp giống mẹnhư khuôn, nhất là cái miệng, đôi môi dày vừa vặn, mỗi khi cười trông như đóa hoa tường vi.
     

    Các file đính kèm:

Đang tải...