Sách Tuyết hoa phong nguyệt – Cổ Long

Thảo luận trong 'Sách Văn Học' bắt đầu bởi Thúy Viết Bài, 5/12/13.

  1. Thúy Viết Bài

    Thành viên vàng

    Bài viết:
    198,891
    Được thích:
    167
    Điểm thành tích:
    0
    Xu:
    0Xu
    Gã đã mười sáu tuổi.
    Với niên kỷ như thế, gã nghĩ, không có lý do gì để gã phải nhất nhất chấp nhận mọi cách giải thích của sư phụ gã, một lão đạo sĩ lỗ mũi trâu luôn nói dối không biết ngượng mồm.
    Càng ngẫm nghĩ càng minh bạch, gã xăm xăm quay trở lại thảo lư, nơi gã vì giận dỗi vừa bỏ đi, sau một lúc lâu thuyết phục nhưng vẫn không được sư phụ gã thuận tình.
    Bước vào căn thảo lư đã quá cũ nát, cảnh tượng đập vào mắt làm gã tăng thêm quyết tâm. Bởi vì sư phụ gã rõ ràng đang ngồi xếp bằng, một cách ngồi mà đã lâu lắm rồi, gã vẫn còn nhớ, khi gã hỏi, sư phụ gã đã giải thích đó là lối ngồi để dưỡng thần luyện nội công, cũng là lối ngồi mà bất luận ai muốn có bản lĩnh võ công cao thâm đều phải ngồi tương tự.
    Gã cố tình nện những bước chân rõ mạnh, cố tình cho sư phụ gã biết gã đã quay trở lại, gã đã nhìn sư phụ gã đang làm gì, vậy thì sư phụ gã đừng hòng nói dối gã như sư phụ gã từng nói dối.
    Đôi mắt nhắm hờ của sư phụ gã từ từ hé lộ, một ánh mắt nghiêm khắc mà suốt từ bé đến tận giờ hễ nhìn thấy là gã phải phập phồng lo sợ.
    Vẫn chưa hết, cùng với ánh mắt đó, sư phụ gã cũng mở miệng. Và cứ y như rằng, lần nào cũng như lần nào, sư phụ gã không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng, điều này thật kỳ lạ khiến gã không sao hiểu nổi, bất kỳ lời nói nào của sư phụ gã đều như biết rõ mọi ý nghĩ của gã, thuất suốt tâm tư gã, khiến gã đôi lúc phải chối quanh vì không muốn nhìn nhận mọi điều sư phụ gã nói đều đúng.
     

    Các file đính kèm:

Đang tải...