Chuyên Đề Tổng quan về phật giáo

Thảo luận trong 'Khảo Cổ Học' bắt đầu bởi Thúy Viết Bài, 5/12/13.

  1. Thúy Viết Bài

    Thành viên vàng

    Bài viết:
    198,891
    Được thích:
    167
    Điểm thành tích:
    0
    Xu:
    0Xu
    Đề tài: Tổng quan về phật giáo

    CHƯƠNG I
    PHẬT GIÁO, MỘT HIỆN TƯỢNG TÔN GIÁO
    VÀ TRIẾT HỌC CỦA DÂN TÉC.
    Sù giao lưu giữa các quốc gia trong mét khu vực đã phá vỡ cái thế riêng biệt của tâm lý, tư tưởng trong từng dân téc làm cho tâm lý và tư tưởng đó hoà vào cái chung của khu vực. Việt Nam cũng ở trong một quá trình như thế. Theo chân các nhà buôn, nhà truyền giáo Ên Độ, Phật giáo vào nước ta vào khoảng thế kỷ thứ I và thứ II sau công nguyên. Sau đó, nối gót người Ên Độ các nhà Phật giáo Bắc tông vào. Rồi những người tìm đường sang Trung Quốc, Ên Độ học Phật trở về cũng tiếp tục truyền bá Phật giáo. Bằng những con đường khác nhau đó, Phật giáo, một tôn giáo chung của nhiều nước Nam Á và Đông Nam Á lúc bấy giê cũng tìm được chỗ đứng ở Việt Nam.
    Nhưng Phật giáo có nguồn gốc ở xã hội Ên Độ cổ đại vốn mang trong mình những đặc điểm của tư tưởng và tôn giáo, của con người và xã hội của quá khứ và hiên tại Ấn Độ lúc bấy giê. Có những điều không phù hợp với con người và xã hội Việt Nam đương thời. Vì vậy để phát triển được ở Việt Nam, Phật giáo phải trải qua một quá trình:
    1,Vào giai đoạn đầu của thời kỳ truyền bá Phật giáo vấp phải sự phản ứng của các tín ngưỡng cổ truyền của người Việt Nam, của tục thờ phụng tổ tiên, của lệ cóng bái thổ công và các thãi quên thờ cóng thành hoàng . Người Việt Nam mang các tín ngưỡng trên không khỏi ngỡ ngàng trước Phật giáo. Họ đã xa lánh, thậm trí chê bai, đả kích.

    2,Vào thời kỳ sau của sự truyền bá, lúc Phật giáo đã làm quen với dân téc nó vẫn còn liên tục bị sự mổ xẻ của một số người. Người ta đã đặt nó trên bình diện chính trị - xã hội để khảo nghiệm và thấy rằng ở Phật giáo có những điều không thích hợp. Do đó, nhiều người Việt Nam trong những thời kỳ khác nhau đã phê phán, kỳ thị Phật giáo như : Đàm Mĩ Mông (thế kỷ XII); Lê Quát, Trương Hán Siêu (thế kỷ XIV); Bùi Huy Bích, Phạm Nguyễn Du (thế kỷ XVIII); Phạm Quý Thích (thế kỷ XIX) . đều xem Phật giáo là điều có hại cho xã hội.
    Nhưng ở một phía khác, trên phương diện tín ngưỡng, người Việt Nam xưa lại tìm đến Phật giáo. Dần dần, họ đi đến tôn sùng và đề cao nó. Các vua Lý, vua Trần từ các thế kỷ XI đến XIV đều đề cao Phật giáo. Thời Lê, thời Nguyễn tuy tôn sùng Nho, nhưng vẫn để cho Phật giáo lưu hành. Lê Sát, Lê Ngân là những đại thần thời Lê sở và những hoàng thân, quốc thích thời Nguyễn trong nhà đều có chùa thờ Phật. Thậm chí Trương Hán Siêu trước chống Phật giáo sau lại theo Phật giáo. Còn quần chúng nhân dân thì lẳng lặng đi theo Phật giáo.
    Hai khuynh hướng phủ nhận và thừa nhận trên đã đan xen nhau, kế tiếp nhau trong lịch sử. Nhưng khuynh hướng thừa nhận mạnh hơn khuynh hướng phủ nhận và là khuynh hướng chung của lịch sử, làm cho Phật giáo trở thành một tôn giáo và là một hiện tượng triết học lâu dài của dân téc.
    Trở thành một hiện tượng đó, rõ ràng không phải là sự áp đặt, cũng không phải là sự lầm lỡ nhất thời, mà như là một sự tất yếu, một hiện tượng có tính quy luật, không thể khác trong hoàn cảnh lúc bấy giê.
    Tính tất yếu trên Ýt nhiều đã có người đề cập. Một số người có kiến thức lịch sử lại có quan điểm hiện thực chủ nghĩa, không thể không công khai thừa nhận sự tồn tại hiển nhiên của Phật giáo. Lê Quý Đôn, Ngô Thì Nhậm, Phan Huy Ých thế kỷ XVIII đều thừa nhận một số yếu tố của Phật giáo. Thậm chí Lê Quý Đôn còn cho rằng chê bai tiên Phật là thái độ "hẹp hòi".
    Vì sao Phật giáo, một tôn giáo, một triết thuyết từ bên ngoài vào lại khẳng định được vị trí của mình dài lâu trong dân téc như thế?
    Về vấn đề này đã có nhiều giải kiến khác nhau. Có người cho rằng dân téc Việt Nam vốn có truyền thống bao dung tôn giáo nên dung nạp Phật giáo; có người giải thích rằng Phật giáo là một trào lưu văn hoá nên sẽ sống mãi với dân téc, có người quan niệm rằng Phật giáo không giành quyền binh và uy lực ngoài đời nên người ta tin theo . Nhưng tất cả các lý lẽ đó đều không sức thuyết phục.
    Nếu nói rằng, người Việt Nam có truyền thống bao dung tôn giáo thì không thể giải thích được hiện tượng các nhà nho phê phán Phật giáo và những người vô thần đối nghịch với Phật giáo. Nếu nói rằng Phật giáo là một trào lưu văn hoá mới thấy một mặt của văn hoá dân téc: mặt chịu ảnh hưởng và mang dấu Ên của Phật giáo. Nhưng xét về bản chất thì Phật giáo là một tôn giáo, một lý thuyết thần bí về sù giải thoát con người và do đó gọi là một tôn giáo đúng hơn là một trào lưu văn hoá. Nếu nói rằng Phật giáo không giành quyền binh, địa vị ngoài đời thì không thể giải thích được các hiện tượng lịch sử, như có người tin theo Phật giáo để mong giầu sang .

    CHƯƠNG II
    PHẬT GIÁO LÀ MỘT NHU CẦU TINH THẦN CỦA NGƯỜI VIỆT NAM TRONG LỊCH SỬ
    Con người ta gồm các cá nhân khác nhau, sống trong thời gian và không gian khác nhau, nhưng để sống, ở họ đều có chung một tâm lý: mong muốn Êm no, mạnh khoẻ, sống lâu, giàu sang . Mong muốn đó ở người dân Việt Nam được gửi vào hình tượng "Tam đa": Phóc, Léc, Thọ. Đó là tâm lý, vừa mang tính chất tự nhiên, vừa mang tính chất xã hội, vừa lâu dài, vừa cấp bách. Nó gắn liền với con người như sự tồn tại của chính họ.
    Xã hội phong kiến là một xã hội trì trệ lâu dài. Người ta bằng lòng với nền kinh tế tự cấp, tự túc, với tri thức hạn hẹp và nếp sống làng xã khép kín. Người ta không thể hiểu được những nguyên nhân thực sự đưa đến những số mệnh khác nhau của con người, không thể hiểu được vì sao ở người này thì có số phận hẩm hiu, ở người khác thì có số phận may mắn . Mỗi con người nghèo khổ đều băn khoăn và mong muốn có một ngày nào đó được đổi đời. Trong một chế độ xã hội người bóc lột người như chế độ phong kiến, con người chưa tìm được sức mạnh để giải phóng mình ở chính bản thân mình. Người ta đặt hy vọng vào một lực lượng siêu nhiên, đặt niềm tin vào tôn giáo.
     
Đang tải...