Sách Đêm của ma mèo

Thảo luận trong 'Sách Văn Học' bắt đầu bởi Thúy Viết Bài, 5/12/13.

  1. Thúy Viết Bài

    Thành viên vàng

    Bài viết:
    198,891
    Được thích:
    167
    Điểm thành tích:
    0
    Xu:
    0Xu
    Mày có thể làm được việc này, Wendy. Hãy tập trung.
    Wendy Chapman dồn hết sự chú ý vào cây xà rộng mười xăng ti mét. Thể thao là môn em ưa thích trong số các môn học ở trường. Nhưng việc giữ thăng bằng trên xà đã làm em sợ.
    - Đẹp đấy, – cô bạn thân nhất của em là Tina Barnes trầm trồ thán phục.
    Lần này mình sẽ không rơi. Mình sẽ không!
    Sàn nhà ở xa bên dưới. Wendy thở thật sâu. Em đang cố chế ngự nỗi sợ bởi độ cao. Nó luôn làm em choáng.
    - Xì ì ì!
    Wendy liếc về phía phát ra âm thanh từ dưới sàn. Khuôn mặt giễu cợt của Nancy Morrow đập vào mắt em. Nancy xì thêm lần nữa rồi khua khua cánh tay nhại điệu bộ ai đó đang rơi.
    Wendy nhìn lại cây xà. Hãy quên Nancy đi! Em thầm nhắc mình. Hãy tập trung để giữ thăng bằng.
    Nhưng đã quá muộn, cái liếc nhìn đã khiến em choáng. Wendy loạng choạng rồi rơi khỏi cây xà. Cô Mason, giáo viên thể dục, giơ tay đỡ em đứng trên nệm nhưng em rơi mạnh, ngã nhào về phía trước.
    - Sao vậy Wendy? – Nancy khiêu khích – Tớ nghĩ mèo thì luôn đứng được trên chân khi rơi chứ?
    Nó bắt đầu cười và mấy đứa bạn kênh kiệu của Nancy cũng cười rống lên.
    Mặt Wendy nóng bừng vì xấu hổ. Nancy luôn chế giễu em!
    - Đủ rồi đấy, Nancy! – Cô Mason nói. Cô vỗ nhẹ vào vai Wendy – Wendy, em tập khá lắm, em sẽ tiến bộ nhanh thôi.
    - Cám ơn cô!
    Wendy lí nhí đáp. Em cố nở nụ cười. Nhưng trong lòng rất buồn. Thứ bảy tới, ba cô bé đứng đầu câu lạc bộ sẽ được chọn để biển diễn ở trường Shadyside trong cuộc gặp mặt với toàn thành phố. Giờ thì mình sẽ chẳng được chọn nữa rồi, em buồn bã nghĩ.
    Trên đường đến phòng thay quần áo, Nancy lại trêu Wendy.
    - Có lẽ đám bạn mèo tí hon của cậu sẽ dạy cho cậu mấy bài học, Wendy à! – Nó vẫn tiếp tục. – Loài mèo giữ thăng bằng tốt lắm, có phải không?
    Nancy vuốt mái tóc đen sẫm được chải cẩn thận của mình ra sau.
    Bực mình, Wendy xổ tung mái tóc vàng mỏng của mình xuống.
    - Hãy để tớ yên! – Wendy nói to.
    - Ái chà, tớ nghĩ đấy là ý kiến hay lắm, – Nancy vẫn cứ trêu. Giọng nó vẫn dịu dàng, nhưng Wendy đã kiềm chế được cơn giận. – Tớ nghĩ cậu rất muốn giống những con mèo dễ thương ấy cơ mà.
    ————————–
    .

     

    Các file đính kèm:

Đang tải...