Thạc Sĩ Cảm hứng thời gian trong thơ đời Trần

Thảo luận trong 'THẠC SĨ - TIẾN SĨ' bắt đầu bởi Phí Lan Dương, 7/12/13.

  1. Phí Lan Dương

    Phí Lan Dương New Member
    Thành viên vàng

    Bài viết:
    18,524
    Được thích:
    18
    Điểm thành tích:
    0
    Xu:
    0Xu
    Đề tài: Cảm hứng thời gian trong thơ đời Trần

    MỞ ĐẦU
    1. Lí do chọn đề tài
    1.1. Trong mỗi một tác phẩm văn học, người nghệ sĩ luôn thể hiện các
    quan điểm về nghệ thuật, về cuộc sống qua hình tượng thời gian và không
    gian. Thơ đời Trần cũng vậy. Đó là thơ của một triều đại đặc biệt với những
    biến cố lịch sử lớn lao, với tầm vóc phi thường của những con người bình
    thường trong thời đại phục hưng dân tộc. Một số công trình nghiên cứu trước
    đây cũng đã từng đề cập đến phương diện thời gian trong thơ đời Trần nhưng
    mới chỉ nêu khái quát bên cạnh nhiều phương diện nghệ thuật khác. Vấn đề
    chưa được đi sâu, khảo sát chuyên biệt nên chưa giúp người đọc thấy thật rõ
    sự khác biệt của phương diện này trong các loại hình thơ ca đời Trần và thơ
    đời Trần so với thơ ca trung đại.
    1.2. Văn học là một hình thái ý thức xã hội, do đó, nó là tấm gương phản
    ánh cuộc sống một cách sinh động và chân thực. Là một thể loại quan trọng
    của văn học, thơ ca góp phần thể hiện thế giới nội tâm phong phú của con
    người, hơn thế, người đọc của những thế hệ sau có thể dùng thơ ca làm chiếc
    cầu nối để “liên lạc” với những con người sống cách xa họ hàng bao nhiêu thế
    kỷ. Chúng ta rất muốn biết con người thời Trần đã sống và suy nghĩ như thế
    nào về những vấn đề của cuộc sống, của thời đại. Chúng ta cũng muốn cắt
    nghĩa những hiện tượng của lịch sử bằng con đường đi vào thế giới tâm hồn
    của họ. Tất nhiên thơ ca không phải là con đường duy nhất để ta tìm đến với
    cha ông. Nhưng nếu ta muốn bắt đầu từ con đường mà ở đó, thế hệ đi trước đã
    không ngại bộc bạch những suy nghĩ rất riêng tư, rất trung thực thì qua thơ ca
    có lẽ là cách tương đối hữu hiệu. Và cũng ở địa hạt thơ ca, con người đời
    Trần đã thể hiện những quan niệm nhân sinh của mình một cách khá rõ nét.
    Họ nghĩ về thiên nhiên, về con người, về lịch sử với lẽ hưng phế Họ nghĩ
    về tất cả những điều đó trong sự trôi chảy của thời gian, trong giới hạn của không gian. Bởi vậy, đọc những biểu hiện về thời gian trong thơ đời Trần
    cũng giúp ta rõ hơn về những suy nghĩ, cảm xúc, quan niệm nhân sinh của các
    nhà thơ đời Trần. Từ đó thấy được vẻ đẹp tâm hồn của con người thời Trần
    cùng một phương diện giá trị độc đáo của thơ ca thời đại này.
    2. Mục đích nghiên cứu
    Tuy chưa có một công trình riêng biệt nào nghiên cứu vấn đề thời gian
    trong thơ đời Trần nhưng rải rác trong các bài nghiên cứu, các tác giả ít nhiều
    đều đề cập đến vấn đề này. Do đó, mục đích nghiên cứu của công trình này
    không phải là khai thác một vấn đề hoàn toàn xa lạ và mới mẻ, tất nhiên, càng
    không phải là sự nhắc lại một cách máy móc và không cần thiết. Trên cơ sở
    nghiên cứu và kế thừa những công trình nghiên cứu trước đây, chúng tôi
    muốn tổng kết một cách có hệ thống những biểu hiện của thời gian nghệ thuật
    trong thơ đời Trần. Từ đó đi đến phát hiện những nét độc đáo của cảm thức
    thời gian trong thơ thời ấy nhằm thấy được những đóng góp của phương diện
    nghệ thuật này cho thơ ca đời Trần nói riêng, thơ ca trung đại nói chung. Bên
    cạnh đó cũng đồng thời đi đến hiểu sâu hơn về văn học của một thời đại huy
    hoàng trong lịch sử dân tộc.
    3. Đối tượng nghiên cứu và phạm vi khảo sát
    3.1. Đối tượng
    Thơ ca đời Trần tuy không thật nhiều về số lượng nhưng cũng không
    phải là ít. Ở luận văn này, chúng tôi muốn đi tìm một quan niệm cụ thể về
    thời gian của các nhà thơ đời Trần thông qua các bài thơ có thể hiện trực tiếp
    hoặc gián tiếp yếu tố thời gian. Thời gian qua cách nhìn, cách cảm nhận của
    tác giả đối với thế giới chung quanh, từ quá khứ đến hiện tại, có tác dụng soi
    tỏ cuộc sống trong quá khứ của cha ông không chỉ giúp ta hiểu hơn về cuộc
    sống tâm hồn, tính cách của các bậc tiền bối mà còn giúp ta gạn đục khơi
    trong cho cuộc sống mỗi ngày trở nên tốt đẹp hơn, nhân ái hơn. Đối tượng nghiên cứu của luận văn này là cách nhìn, cách cảm nhận, và
    từ đó, quan niệm về thời gian được thể hiện một cách trực tiếp hoặc gián tiếp
    trong thơ đời Trần. Đây cũng là một phương diện trong quan niệm nhân sinh
    sẽ góp phần soi rõ những vấn đề liên quan như tư tưởng, tâm hồn, nhân
    cách của các tác gia đời Trần.
    3.2. Phạm vi
    1. Nhắc đến thơ đời Trần, người ta nghĩ ngay đến thơ Thiền, một thành
    tựu kế thừa từ đời Lý với những bước phát triển vượt bậc. Trong thơ Thiền, ta
    gặp được những con người đạt đến sự tự do gần như tuyệt đối của tâm hồn.
    Bởi vậy, khảo sát thơ Thiền giúp ta nhìn rõ hơn những quan niệm nhân sinh
    của con người đời Trần, trong đó có vấn đề thời gian.
    2. Một bộ phận quan trọng của thơ ca thời kì này là những vần thơ tràn
    đầy tinh thần dân tộc, những vần thơ cất lên trước trận đánh, trong trận đánh
    để khích lệ tinh thần chiến đấu của quân dân, và sau trận đánh với cảm xúc tự
    hào, tràn đầy niềm tin. Nghiên cứu về cảm thức thời gian trong thơ đời Trần,
    không thể không khảo sát mảng thơ này, đó là thơ ca thời thịnh Trần.
    3. Khi nhà Trần bắt đầu có dấu hiệu suy thoái, thơ ca chuyển từ cảm
    hứng hướng ngoại sang cảm hứng hướng nội với những vần thơ đầy suy tư và
    trăn trở. Do đó, tất cả những quan niệm nhân sinh trước đây cũng có phần
    thay đổi, kéo theo sự thay đổi về cảm thức thời gian. Vì vậy, phạm vi nghiên
    cứu của đề tài này sẽ bao gồm toàn bộ thơ ca thời Trần với nhiều cảm hứng
    khác nhau, từ cảm hứng yêu nước, tự hào dân tộc, cảm hứng thiên nhiên, cảm
    hứng Thiền tông thời thịnh Trần đến cảm hứng thế sự thời vãn Trần.
    4. Lịch sử vấn đề
    Tuy chưa có một công trình chuyên biệt nào dành riêng để khảo sát,
    nghiên cứu vấn đề cảm thức thời gian trong thơ đời Trần nhưng thời gian
    nghệ thuật vốn được coi là một biểu hiện quan trọng của thi pháp nên trong quá trình nghiên cứu các vấn đề của văn học trung đại, các tác giả đều lưu tâm
    xem xét, đề cập đến nó.
    Đầu tiên phải kể đến công trình Thi pháp Văn học trung đại Việt Nam
    của tác giả Trần Đình Sử. Trong công trình này, tác giả đã dành hơn bốn trang
    viết để nói về thời gian trong thơ trung đại nói chung với các nội dung như
    mô hình chung của thời gian, thời gian vũ trụ bất biến, thời gian con người.
    Nội dung và các khái niệm mà Trần Đình Sử xác lập tuy không phải dành
    riêng cho thơ đời Trần nhưng nó đã bao quát được những biểu hiện dễ thấy
    nhất của thời gian trong thơ trung đại, giúp người đọc nhận rõ những đặc
    trưng cơ bản nhất của thơ ca trung đại, đồng thời có thể phân biệt dễ dàng với
    thời gian trong thơ ca dân gian và thơ ca hiện đại. Tác giả nghiên cứu thời
    gian trong thơ ca trung đại Việt Nam dựa trên việc so sánh và lí giải sự ảnh
    hưởng về quan niệm, biểu hiện của thời gian trong thơ ca Trung Quốc.
    Về thời gian trong thơ trung đại, tác giả đã xác lập được các khái niệm
    như sau: Thời gian vũ trụ bất biến trong thơ từ thế kỉ X- XVII; Vô thời gian
    trong thơ Thiền - loại thời gian “bất biến, thường trụ, bởi vì không sinh không
    diệt” [58, tr.197]; Thời gian lịch sử trong thơ tương quan với thời gian vũ trụ -
    kiểu thời gian được không gian hóa với “tính bất biến của lịch sử hóa thân
    vào dấu tích” [58, tr.204]; Và cuối cùng là thời gian con người với nỗi buồn
    thương u uất cá nhân.
    Tác giả đã phát hiện và lí giải vấn đề tương đối chặt chẽ. Tuy nhiên, do
    phạm vi nghiên cứu của công trình khá rộng nên tác giả chỉ dừng lại ở bốn
    trang viết cho vấn đề này với mức độ khái quát. Đi vào chiều sâu vấn đề thời
    gian trong thơ ca trung đại vẫn còn chờ đợi sự tiếp tục của các nhà nghiên cứu
    sau này.
    Trong công trình Văn học trung đại Việt Nam, tác giả Lê Trí Viễn
    (Chủ biên) cũng đã đề cập đến vấn đề thời gian trong thơ ca trung đại Việt Nam. Khi nói về đặc điểm của văn học trung đại, điều đầu tiên tác giả quan
    tâm là cách người xưa cảm nhận thế giới. Tác giả cố gắng lí giải những điểm
    khác biệt trong nhận thức và cảm xúc của con người trung đại so với con
    người hiện đại. Tuy không tách ra thành một chương mục riêng nhưng trong
    phần này, tác giả cũng đã phát hiện và lí giải những biểu hiện của thời gian,
    không gian nghệ thuật trong văn học trung đại. Về cơ bản, có thể thấy, ở phần
    thời gian, tác giả nhấn mạnh một số những biểu hiện cơ bản như thời gian
    trung đại là “thời gian tuyến tính trôi chảy không ngừng, một qua không trở
    lại” [91, tr.19] và là “ thời gian chu kỳ đi rồi quay trở lại chứ không đi mất”
    [91, tr.19]; Đồng thời đó còn là “thời gian không trống rỗng trừu tượng mà
    chất chứa một nội dung cụ thể” [91, tr.19]; “Thời gian nhuốm màu thiêng
    liêng và đạo đức” [91, tr.19]. Tác giả cho rằng, trong hai loại biểu hiện của
    thời gian nghệ thuật thì thời gian chu kì có tác động sâu sắc hơn đến cảm quan
    con người trung đại. Đó là “thời gian vĩnh cửu ( ). Ý thức về thời gian chu kì
    sâu hơn và có sức xóa mờ thời gian tuyến tính” [91, tr.20].
    Tuy nhiên, trong khuôn khổ một bài giảng đại học, tác giả cũng chỉ
    khám phá những biểu hiện có sức khái quát nhất mà chưa đi sâu phân tích các
    dẫn chứng. Vấn đề được đặt ra giúp người đọc có thể hình dung những nét
    tiêu biểu nhất của văn học trung đại. Có thể xem những nội dung mà tác giả
    đề cập, luận giải là cái “nền” để trên cơ sở đó, ta có thể đi tìm những nét đặc
    trưng một cách sâu hơn, rõ hơn trong một triều đại văn học cụ thể.
    Trong chuyên đề bài giảng cao học Thơ Thiền Việt Nam thời Lý -
    Trần, khảo sát từ góc độ nghệ thuật, tác giả Đoàn Thị Thu Vân cũng quan
    tâm đề cập và lí giải khá rõ những biểu hiện của thời gian trong thơ Thiền Lý-
    Trần như là một biểu hiện của thi pháp thơ Thiền. Với khoảng một trang viết,
    tác giả chuyên đề cố gắng truyền tải một cách cô đọng những đặc điểm về
    thời gian nghệ thuật trong thơ Thiền Lý - Trần với những biểu hiện cơ bản sau: Một là thơ Thiền đề cập đến “Thời gian hiện thực của trần thế vô cùng
    ngắn ngủi và chóng vánh” [87, tr.14].
    Hai là tác giả thơ Thiền “đặc biệt đề cao thời gian hiện tại, chủ trương
    sống cho trọn vẹn cái “giây phút này”” [87, tr.14]
    Ba là “thời gian vĩnh hằng nằm trong thời gian chuyển động”[87, tr.15]
    Bốn là “thời gian đóng vai trò cột mốc cho một bước ngoặt của tâm
    thức, đánh dấu sự đổi khác giữa sau và trước” [87, tr.15]
    Cuối cùng là thời gian trong thơ Thiền “thường là mùa thu, ban đêm
    (với trăng sáng, gió trong và hơi đêm mát lạnh). Đó là thời điểm của sự hòa
    điệu giữa con người và vạn vật, vũ trụ” [87, tr.15].
    Như vậy, tiếp cận chuyên đề này, người đọc cũng phần nào nắm rõ
    được những đặc trưng cơ bản của vấn đề thời gian trong thơ Thiền đời Trần.
    Nhưng như tên chuyên đề đã xác định, trọng tâm của chuyên đề vẫn là sự
    khảo sát tất cả các yếu tố nghệ thuật của thơ Thiền Lý - Trần nói chung. Cho
    nên, để tìm hiểu cảm thức thời gian trong toàn bộ thơ đời Trần sẽ là không đủ.
    Mặt khác, xét về bản chất, khi tìm hiểu thơ Thiền đời Trần, chúng ta cũng
    khám phá ra nhiều nét rất khác biệt so với thơ Thiền đời Lý. Bên cạnh đó, vấn
    đề được tác giả trình bày dưới dạng những luận điểm cơ bản cùng với các dẫn
    chứng thật tiêu biểu. Thế nên, vẫn cần thiết để khám phá vấn đề ở một mức
    độ sâu hơn, chuyên biệt hơn.
    Ở cấp độ luận văn thạc sĩ, có hai công trình đề cập đến vấn đề thời gian
    trong thơ đời Trần với vị trí là một phần nhỏ của luận văn.
    Một là công trình Tìm hiểu thơ các vua thời thịnh Trần (Từ Trần
    Thái Tông đến Trần Minh Tông) (2003) của tác giả Trần Thị Hồng Y.
    Để đọc ra chân dung tâm hồn của các vị vua thời thịnh Trần, tác giả
    Trần Thị Hồng Y đã đi khảo sát tất cả các yếu tố nghệ thuật, trong đó có thời
    gian. Tác giả xếp chung không gian, thời gian thành một tiểu mục trong luận văn. Điều này khiến cho có một số yếu tố riêng biệt của thời gian hoặc không
    gian đã không được khai thác triệt để. Tác giả đã phân chia và định danh
    thành ba kiểu thời gian, không gian như sau: Một là thời gian - không gian bất
    tử của hào khí Đông A với đặc điểm: “Không gian hiện thực được nâng lên
    thành không gian sử thi của những năm kháng chiến chống Nguyên”; “Một
    thời gian, không gian tổng hợp từ quá khứ đến hiện tại và tương
    lai”[95,tr.100]; Hai là thời gian - không gian của khuynh hướng cá nhân với
    chút ít tâm sự đời thường. Tác giả cũng nhận thấy đó là một kiểu thời gian -
    không gian thiếu ấm áp, vắng vẻ; Ba là thời gian - không gian siêu thoát. Tác
    giả chủ yếu khảo sát mảng thơ Thiền để chứng minh cho sự tồn tại của thời
    gian - không gian siêu thoát. Đó là kiểu thời gian mà “Tâm hồn trong trẻo,
    lặng lẽ, cái tiểu ngã hòa vào cái đại ngã của vũ trụ, tìm thấy giây phút an
    nhiên tư tại, đó là những khoảnh khắc bừng sáng của trí tuệ và tâm hồn, vượt
    cả không gian và thời gian. Nó là thời gian, không gian của tâm linh huyền
    diệu, siêu thoát của Thiền Tông”[95, tr.105]
    Vì đây chỉ là một phần nhỏ của luận văn nên tác giả hầu như chỉ đề cập
    đến mà chưa có sự đi sâu một cách cặn kẽ, thấu đáo. Sự điểm qua ấy dù sao
    cũng đã cho ta thấy những nét cơ bản của yếu tố thời gian trong thơ của các
    Thiền sư đời Trần - một lực lượng cầm bút quan trọng đã tạo nên diện mạo
    của văn học đời Trần.
    Công trình thứ hai là Con người trong thơ Thiền Lý Trần dưới góc
    nhìn thi pháp học hiện đại (2005) của tác giả Trần Hoàng Hùng. Trong công
    trình này, tác giả cũng xem xét thời gian, không gian như những yếu tố nghệ
    thuật quan trọng trong việc thể hiện tâm hồn con người. Tác giả phân biệt sự
    khác nhau trong quan niệm về thời gian của Nho gia, Đạo gia và Phật giáo, từ
    đó nhấn mạnh những yếu tố đặc trưng trong thơ Thiền. Theo tác giả, thời gian
    trong thơ Thiền Lý - Trần là thời gian thực tại vận động tuần hoàn gắn liền với quy luật “sinh, trụ, dị, diệt”; “sinh, lão, bệnh, tử” của đời người. Bên cạnh
    đó, còn có “khoảnh khắc chợt tỉnh” khi con người ở giữa mốc giao điểm giữa
    mê và ngộ [36, tr.18]. Ngoài ra, tác giả cũng đề cập đến một số thời điểm đặc
    biệt trong thơ Thiền như mùa thu, ban đêm . Mặc dù những ý kiến của tác
    giả mới dừng lại ở mức độ mang tính kế thừa nhưng những đóng góp của nó
    cũng không thể phủ nhận. Đó là sự khai thác sâu, cặn kẽ qua các dẫn chứng.
    Tuy nhiên, nhìn một cách tổng quát, vấn đề vẫn chưa được khai thác một cách
    triệt để, ngõ hầu giúp người đọc có thể chứng kiến toàn bộ những biểu hiện
    của thời gian trong thơ Thiền. Điều này có lẽ cũng xuất phát từ chính đối
    tượng nghiên cứu của công trình, đó là tác giả chỉ nghiên cứu những bài thơ
    tiêu biểu, những bài thơ có khả năng thể hiện hình tượng con người của một
    dòng thơ đặc biệt trong văn học Lý - Trần.
    Ở cấp độ các bài báo, tạp chí, các tác giả cũng quan tâm đến vấn đề
    này, tuy chưa sâu rộng và chuyên biệt. Đâu đó, ta thoáng gặp những ý kiến,
    những nhận định có liên quan đến vấn đề thời gian, tuy mới chỉ là các hiện
    tượng riêng biệt, đơn lẻ.
    Ở bài viết Về diễn tiến của thơ trữ tình đời Trần của tác giả Nguyễn
    Phạm Hùng (Đã đăng trên tạp chí văn học số 4/1983; In lại trong trong công
    trình Trên hành trình văn học trung đại (sđd)), thời gian cũng được đề cập
    đến qua một số phương diện như sau: Ở thời thịnh Trần là “những cảm xúc
    thơ về một quá khứ vô cùng vinh quang và đầy chiến thắng” [33, tr.166];
    “Cảm xúc trữ tình của các thi sĩ cùng gặp nhau trong sự hồi tưởng lại những
    chiến công của cha ông trên sông Bạch Đằng” [33, tr.166]; Thời vãn Trần thì
    “thời gian được phản ánh trong thơ co giãn theo tâm trạng con người . Ngày
    vui thường qua nhanh mà nỗi buồn sao đằng đẵng” [33, tr.170]; Trong thơ
    Phạm Nhân Khanh, Trần Nguyên Đán, thời gian “buồn bã, nặng nề như cuộc
    đời vô vị trôi đi”. Rồi có lúc lại “giật mình, cảm thấy thời gian trôi đi nhanh quá, rồi cả thời gian, tuổi tác, cuộc đời rồi cũng sẽ một đi không trở lại” [33,
    tr 170]; Trong thơ Nguyễn Tử Thành thì “nghe tiếng thời gian đang tan theo
    những giọt mưa đêm xuân trong một sự nuối tiếc đến tuyệt vọng” [33, tr.171].
    Trong bài viết Huyền Quang và những trang đời nhiều huyền thoại,
    những vần thơ nhiều hàm nghĩa (Đã đăng TCVH số 3/1994, đăng lại trong
    công trình Những nghĩ suy từ văn học trung đại (sđd)), tác giả Trần Thị
    Băng Thanh, trong quá trình lí giải những điểm mờ trong hành trạng vị sư nổi
    tiếng này đồng thời với việc cắt nghĩa những vẫn thơ đầy hàm ý của ông,
    cũng đã đề cập đến kiểu thời gian tồn tại trong tác phẩm Huyền Quang. Đó là
    kiểu thời gian chất chứa nhiều tâm sự trễ nãi, buồn chán. Tất nhiên thơ ông có
    niềm vui những nỗi buồn vẫn là cái đọng lại sâu sắc hơn cả. Trong nỗi cô đơn
    ngập tràn, nhà thơ đã “phó mặc cho ngày tháng cứ trôi đi chậm chạp còn con
    người thì gần như trở nên vô cảm hoặc “lười biếng” ngay cả với công việc
    hàng ngày của tăng chúng” [70, tr.78].
    Ở một bài viết khác Trương Hán Siêu và tư tưởng nghệ thuật thời Lý
    Trần (Đã đăng trên Tạp chí nghiên cứu Phật học số 2/1996, đăng lại trong
    công trình Trên hành trình văn học trung đại (sđd)), tác giả Nguyễn Phạm
    Hùng cũng tìm thấy hai kiểu tư duy tiêu biểu trong thơ văn Trương Hán Siêu
    nói riêng và thơ văn Lý - Trần nói chung, đó là kiểu tư duy hướng ngoại thời
    thịnh Trần và tư duy hướng nội thời Vãn Trần. Ở kiểu tư duy thứ hai, tác giả
    tìm thấy ‘cảm giác trông vắng, hiu quạnh, hẫng hụt của con người khi quá
    khứ huy hoàng đã đi qua’ [34, tr.391]; là lời cảnh tỉnh con người trước sự suy
    thoái của xã hội, nhắc nhở con người không được quên quá khứ huy hoàng
    [34, tr.392]
    Trên đây là một số công trình, bài viết có liên quan đến vấn đề thời
    gian thơ đời Trần. Sự điểm qua ấy có lẽ chưa thật đầy đủ. Tuy nhiên, chúng
    tôi cũng cố gắng nêu lên những nhận xét có tính bao quát và điển hình đối với vấn đề cần khảo sát để giúp người đọc thấy được những mặt đã được khai
    thác, những mặt chưa đi sâu và phần nào sẽ được tiếp tục trong luận văn này.
    5. Phương pháp nghiên cứu
    Căn cứ vào đặc trưng của đối tượng nghiên cứu, trong quá trình giải
    quyết vấn đề, chúng tôi sử dụng chủ yếu một số phương pháp sau:
    - Một là phương pháp thống kê phân loại. Phương pháp này được sử
    dụng để phân chia thơ ca đời Trần thành hai mảng: thơ Thiền và thơ thế tục.
    Mặt khác, chúng tôi cũng tập hợp và thống kê được số lượng những câu thơ,
    bài thơ có biểu hiện trực tiếp hoặc gián tiếp yếu tố thời gian.
    - Hai là phương pháp thống kê miêu tả. Sau khi xác định được những câu
    thơ, bài thơ có biểu hiện yếu tố thời gian, chúng tôi tiến hành mô tả sự biểu
    hiện ấy nhằm làm rõ đặc trưng thời gian của từng loại hình thơ.
    - Bên cạnh các phương pháp trên, chúng tôi còn sử dụng kết hợp các
    thao tác phân tích, so sánh, tổng hợp để giải quyết vấn đề. Thao tác phân tích
    được sử dụng khi mô tả loại hình thơ nhằm làm rõ những biểu hiện đặc trưng
    nhất của thời gian trong thơ đời Trần. Thao tác so sánh được sử dụng thường
    xuyên trong luận văn nhằm tìm ra những nét chung mang tính phổ quát của
    thời gian trong văn học trung đại, nét độc đáo của thời gian trong thơ đời
    Trần, cá tính sáng tạo của mỗi tác giả Thao tác tổng hợp giúp người viết
    thâu tóm vấn đề sau khi đã được phân tích, lí giải.
    Trên đây là một số phương pháp, thao tác chủ yếu được sử dụng trong
    luận văn. Việc vận dụng các phương pháp, thao tác trong luận văn được tiến
    hành phối hợp với nhau nhằm góp phần làm sáng tỏ vấn đề.
    6. Cấu trúc luận văn
    Luận văn bao gồm ba phần: Phần mở đầu, phần nội dung và phần kết
    luận. Phần mở đầu: Lí do chọn đề tài; Mục đích nghiên cứu; Đối tượng nghiên
    cứu và phạm vi khảo sát; Lịch sử vấn đề; Phương pháp nghiên cứu; Cấu trúc
    luận văn.
    Phần nội dung: Gồm 4 chương:
    - Chương 1: Thời đại và cảm thức thời gian trong thơ ca trung đại Việt Nam.
    - Chương 2: Cảm thức thời gian trong thơ Thiền đời Trần .
    - Chương 3: Cảm thức thời gian trong thơ thế tục đời Trần.
    - Chương 4: Nghệ thuật thể hiện thời gian trong thơ đời Trần.
    Phần kết luận. MỤC LỤC
    Trang phụ bìa
    Lời cám ơn
    Mục lục
    MỞ ĐẦU 1
    Chương 1: THỜI ÐẠI VÀ CẢM THỨC THỜI GIAN TRONG THƠ
    CA TRUNG ÐẠI VIỆT NAM
    1.1. Thời đại của hào khí Đông A – một mốc son trong lịch sử dân tộc . 12
    1.2. Cảm thức thời gian trong thơ ca trung đại 14
    1.2.1. Khái niệm cảm thức thời gian 14
    1.2.2. Cảm thức thời gian trong thơ ca trung đại Việt Nam . 17
    Chương 2: CẢM THỨC THỜI GIAN TRONG THƠ THIỀN ÐỜI TRẦN
    2.1. Vị trí của thơ Thiền trong văn học đời Trần . 20
    2.2. Thời gian thực tại đắm say của giây phút đạt đạo – sự vĩnh hằng
    hóa khoảnh khắc . 21
    2.3. Thời gian ngắn ngủi của kiếp người và thời gian vĩnh hằng của vũ
    trụ tuần hoàn 49
    Chương 3: CẢM THỨC THỜI GIAN TRONG THƠ THẾ TỤC ÐỜI TRẦN
    3.1. Thời gian bất tử trong cảm hứng về lịch sử chống ngoại xâm oai
    hùng . 64
    3.2. Thời gian suy tư, hoài niệm mang tính chất triết lí về cuộc đời và
    thế sự . 71
    3.3. Thời gian lãnh đạm, tàn phai trong cảm xúc đau buồn về thời cuộc 95 Chương 4: NGHỆ THUẬT THỂ HIỆN THỜI GIAN TRONG THƠ
    ÐỜI TRẦN
    4.1. Dùng hình ảnh giàu sắc thái biểu cảm 108
    4.2. Dùng điển tích, điển cố . 114
    4.3. Dùng thủ pháp đối lập . 118
    4.4. Dùng thủ pháp ẩn dụ, so sánh . 127
    KẾT LUẬN 131
    TÀI LIỆU THAM KHẢO 134
     

    Các file đính kèm:

Đang tải...