Bất Chợt Sông bất chợt vắt ngang chiếc lưỡi rắn đỏ liếm láp đôi bờ xanh ôi Krông Knô Krông Knô(1) trườn qua rừng le tiếng măng mọc trong gió mưa ẩm thấp tiếng em cười chật ních váy gùi Mông(2) ta cầm cánh bằng lăng tím ngắt thả xuống dòng em trôi dạt mấy phận mùa thoáng cái sóc bay thoáng cái tóc em hăng hăng mùi nắng đôi vai trần triền sông nghiêng ngửa một chiếc bè bè căng ngực chở mùa về thắc thỏm sợi dây giăng ngang sông hay sợi buộc ân tình người lái bè phải gồng lưng theo nước anh theo em đến bến lụy đò chòng chành mấy nỗi mưa đường say nắng ngập ngừng hoa dại đỏ con rắn gập ghềnh bò qua bất chợt hóa sông tình