Sách Bản du ca cuối cùng của loài người không còn đất sống (tập 2)

Thảo luận trong 'Sách Văn Học' bắt đầu bởi Thúy Viết Bài, 5/12/13.

  1. Thúy Viết Bài

    Thành viên vàng

    Bài viết:
    198,891
    Được thích:
    173
    Điểm thành tích:
    0
    Xu:
    0Xu
    Đang ngủ say, Kern giựt mình nhổm phắt lên, nghe ngóng. Như tất cả những kẻ bị tróc nã, Kern tỉnh hẳn ra, sẵn sàng chạy trốn. Ngồi bất động trên giường, hơi nghiêng người một bên, anh nghĩ tới cách đào thoát một khi thang lầu bị chận.
    Căn phòng ở tận lầu tư. Cửa sổ mở ra sân chẳng có bao lơn nên không thể từ đó đu mình tới ống máng. Thế là không thể trốn thoát qua ngả đó. Chỉ còn một cách duy nhứt là băng qua hành lang để chạy tới vựa lúa, và từ đó, vượt mái ngói sang nhà bên cạnh.
    Kern nhìn xuống mặt đồng hồ dạ quang. Năm giờ hơn. Trời vẫn còn tối trong phòng, hai tấm vải trải giường gần đó làm thành hai đốm mờ. Anh chàng Ba Lan nằm sát tường đang ngáy.
    Nhẹ nhàng và cẩn thận, Kern bước xuống giường, rón rén tới cửa. Ngay lúc đó, người nằm trên chiếc giường giữa phòng động đậy, hỏi nhỏ:
    - Chuyện gì vậy?
    Kern không đáp, áp sát tai vào cửa. Người vừa hỏi đứng lên. Anh ta mò tìm trong đống đồ treo ở thanh giường sắt. Aùnh đèn bấm bật lên, một vũng sáng tròn mờ nhạt rọi vào cánh cửa màu nâu và một phần người của Kern với chiếc quần đùi nhầu nát và mái tóc rối bù. Người cầm đèn bấm bực mình, hỏi:
    - Ê, chuyện gì vậy?
    Kern đứng thẳng lên:
    - Không hiểu. Tôi giựt mình vì nghe có tiếng động.
    - Tiếng động? Nhưng tiếng động gì, đồ ngu?
    - Có tiếng động ở tầng dưới. Tiếng người nói, hay tiếng bước chân gì đó, không rõ lắm.
    Người cầm đèn bấm bước xuống giường, đi tới cửa. Anh ta mặc áo sơmi vàng nhạt, dài gần tới gối còn ló ra đôi chân rắn chắc đầy lông lá. Hắn hỏi Kern:
    - Ở đây bao lâu rồi?
    - Hai tháng.
    - Có lần nào bị bố ráp chưa?
    Kern lắc đầu.
    - Hừ, vậy là nghe lầm rồi. Người ta đáng rắm ban đêm chắc cũng tưởng là tiếng sấm.
    Anh ta chiếu đèn vào mặt Kern:
    - Mấy tuổi rồi? Chắc hai mươi? Dân tị nạn hả?
    - Đúng.
    Anh chàng Ba Lan ngồi ở góc phòng lè nhè:
    - Jesus Christus tso siem Stalo.
    Người mặc áo sơmi đưa ánh đèn về phía đó, một bộ râu rễ tre, một cái miệng há hốc và hai con mắt mở to dưới đôi chân mày rậm hiện ra. Người cầm đèn bấm gừ gừ:
    - Câm miệng lại, Ba Lan! Chúa đã chết từ lâu!
    - Tso?
    Kern vụt chạy lại giường:
    - Rồi, họ đang tới. Mình phải vượt mái nhà.
    Người cầm đèn bấm xoay tròng người thật nhanh. Tầng dưới có tiếng cửa mở tung và tiếng người xôn xao.
    - Ê, chạy đi Ba Lan! Cảnh sát tới!
    Anh ta quơ lấy đồng hồ trên giường, hỏi Kern:
    - Biết đường hả?


     

    Các file đính kèm:

Đang tải...