Tiểu Luận Bài tập tình huống chương trình chuyên viên chính HVHC: tranh chấp SD đất của dân chưa cấp nhà

Thảo luận trong 'Hành Chính' bắt đầu bởi Thúy Viết Bài, 5/12/13.

  1. Thúy Viết Bài

    Thành viên vàng

    Bài viết:
    198,891
    Được thích:
    172
    Điểm thành tích:
    0
    Xu:
    0Xu
    I-PHẦN MỞ ĐẦU:
    Ở nước ta, quyền lực Nhà nước là thống nhất, có sự phân công, phối hợp giữa các cơ quan Nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp. Quyền lập pháp là quyền ban hành và sửa đổi Hiến pháp và các đạo luật, xây dựng các quy tắc pháp lý cơ bản để điều chỉnh các mối quan hệ xã hội . Quốc hội là cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất và là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến và lập pháp. Quyền tư pháp là quyền bảo vệ pháp luật bằng hoạt động xét xử, công tố và các hoạt động khác liên quan trực tiếp đến xét xử. Quyền hành pháp là quyền chấp hành luật và tổ chức đời sống xã hội theo pháp luật. Quyền hành pháp bao gồm thẩm quyền lập quy và thẩm quyền hành chính. Lập quy là quyền ban hành các văn bản pháp quy(văn bản dưới luật) nhằm cụ thể hoá luật và hướng dẫn thực hiện luật. Hành chính là quyền tổ chức, điều hành các hoạt động kinh tế -xã hội, đưa pháp luật vào đời sống, nhằm giữ gìn trật tự an ninh xã hội, phục vụ lợi ích nhân dân,sử dụng có hiệu quả nguồn tài chính để phát triển đất nước một cách có hiệu quả. Các thẩm quyền do Chính phủ và hệ thống cơ quan hành chính Nhà nước từ Trung ương đến địa phương thực hiện là biểu hiện cụ thể của hoạt động quản lý hành chính Nhà nước.Do đó có thể hiểu rằng quản lý hành chính Nhà nước là hoạt động thực thi quyền hành pháp nhằm tác động có tổ chức và điều chỉnh bằng quyền lực Nhà nước đối với các quá trình xã hội và hành vi của công dân do các cơ quan trong hệ thống hành chính từ Trung ương đến cơ sở tiến hành để thực hiện được chức năng nhiệm vụ của Nhà nước, phát triển kinh tế xã hội, duy trì trật tự an ninh, thoả mãn nhu cầu hàng ngày của nhân dân. Hoạt động của các cơ quan Nhà nước mang tính quyền lực-pháp lý, nhân danh Nhà nước, đại diện cho quyền lực Nhà nước, thể hiện ý chí Nhà nước. Quyết định quản lý hành chính Nhà nước của cơ quan hành chính là sản phẩm chứa đựng yếu tố quyền lực, quyền uy, thể hiện ý chí của cơ quan ban hành. Như vậy, quyết định quản lý hành chính Nhà nước cũng giống như mọi quyết định pháp luật khác đều có tính ý chí, tính quyền lực, tính pháp lý, thể hiện ở chỗ khi ra quyết định cơ quan, người có thẩm quyền nhân danh Nhà nước, đại diện cho quyền lực Nhà nước. Mọi cơ quan Nhà nước, mọi tổ chức, cá nhân thuộc đối tượng thi hành đều phải thực hiện quyết định đó, nếu không tự giác sẽ bị cưỡng chế thi hành trong trường hợp pháp luật quy định.Như vậy, việc ra quyết định quản lý hành chính thể hiện ý chí quyền lực Nhà nước của các cơ quan Nhà nước có thẩm quyền, người có thẩm quyền, được ban hành trên cơ sở và để thi hành luật theo thủ tục do pháp luật quy định, nhằm định ra ra chủ trương, chính sách, nhiệm vụ lớn có tính định hướng trong quản lý Nhà nước, hoặc đặt ra, sửa đổi, bãi bỏ quy phạm pháp luật hiện hành, làm thay đổi hiệu lực của chúng, hoặc làm phát sinh, thay đổi, chấm dứt các quan hệ pháp luật hành chính cụ thể, để thực hiện các nhiệm vụ và chức năng quản lý Nhà nước. Theo tính chất pháp lý, quyết định quản lý hành chính Nhà nước được phân thành 3loại : Quyết định chính sách; Quyết định quy phạm; Quyết dịnh hành chính cá biệt. Nguyên tắc quản lý Nhà nước bằng pháp luật đòi hỏi mọi hoạt động của các cơ quan hành chính Nhà nước,trong đó có hoạt động ra quyết định quản lý hành chính Nhà nước phải ban hành trên cơ sở Hiến pháp, luật, văn bản của cơ quan Nhà nước cấp trên, phải nhằm thực hiện Hiến pháp, pháp luật và phải hợp lý, nghĩa là phải phù hợp với đườnglối chính trị, nhu cầu, nguyện vọng của nhân dân và thực tiễn, khả năng quản lý Nhà nước trong từng giai đoạn cụ thể. Các quyết định quản lý hành chính Nhà nướcphải hợp pháp và hợp lý thì nó mới có khả năng thực thi, được xã hội chấp nhận có nghĩa là các quyết định quản lý hành chính Nhà nước không được trái với Hiến pháp, luật và văn bản của cơ quan Nhà nước cấp trên, và phải được ban hành trong phạm vi thẩm quyền của cơ quan hoặc chức vụ, và phải được xuất phát từ lý do xác thực, có nhĩa là chỉ khi nào trong đời sống quản lý Nhà nước và đời sống nhân dân xuất hiện các nhu cầu, các sự kiện được pháp luật quy định cần phải ban hành quyết định thì cơ quan hành chính Nhà nước có thẩm quyền mới ra các quyết định nhằm quy định chung hoặc áp dụng pháp luật vào các trường hợp cụ thể. Quyết định quản lý hành chính Nhà nước phải bảo đảm hài hoà lợi ích Nhà nước, tập thể và cá nhân. Khi ban hành quyết định phải cân đối hợp lý lợi ích Nhà nước và xã hội, coi lợi ích của Nhà nước và lợi ích chung của công dân làm tiêu chí để đánh giá tính hợp lý của quyết định quản lý hành chính Nhà nước. Quyết định quản lý hành chính Nhà nước phải có tính cụ thể và phù hợp với từng vấn đề, với các đối tượng thực hiện. Một quyết định có hiệu lực và khả năng thực thi cao khi nó được ban hành đúng lúc, trường hợp không cần thiết mà vẫn ban hành quyết định thì không những không mang lại hiệu quả mà thậm chí còn gây ra thiệt hại về vật chất, tinh thần, vì vậy có thể nói hiệu lực của pháp luật Nhà nước và hiệu quả quản lý xã hội của Nhà nước phần nhiều tuỳ thuộc vào quyết định hành chính của Nhà nước, do đó qquyết định hành chính phải phù hợp thì sẽ là động lực thúc đẩy xã hội phát triển theo chiều hướng tích cực. Nếu quyết định sai thì xã hội sẽ rối ren, lòng dân không yên, uy tín của Nhà nước bị suy giảm. Thực trạng nền hành chínhe của nước ta hiện nay còn nhiều bất cập do cả một thời kỳ dài chúng ta vận hành nền hành chính theo hưóng tập trung quan liêu bao cấp phù hợp với thời kỳ đất nước có chiến tranh. Từ đại hội Đảng toàn quốc lần thứ VI đến nay đất nước ta đã và đang từng bước xoá bỏ nền hành chính cũ tiến dần đến nền hành chính hiệu lực, hiệu quả để thích ứng với công cuộc đổi mới của đất nước, trong bước đi cụ thể không tránh khỏi có những sự tuỳ tiện, không chấp hành kỷ luật, kỷ cương, quy tắc, quy chế làm việc của các cơ quan quản lý hành chính Nhà nước đã làm cho nền hành chính không vận hành thống nhất từ Trung ương đến cơ sở. Nhiều quyết định trái với quy định của cấp trên đã làm cho nhân dân thiếu niềm tin chung vào cơ quan hành chính Nhà nước do nhiều nhuyên nhân có thể do năng lực, trình độ hạn chế, có thể do vụ lợi cá nhân như trường hợp xảy ra tại ấp Tân Thạnh, xã Tân Phú, huyện Tân Phụng, tỉnh Cần Thơ.


    II- TÌNH HUỐNG

    Tại ấp Tân Thạnh, xã Tân Phú, huyện Tân Phụng, tỉnh Cần Thơ ( cũ) toạ lạc một mảnh đất có diện tích 253,75m2,trong chế độ cũ đã có nhiều chủ sử dụng khác nhau, nhưng đến khoảng năm 1965 thì trở thành đất thuộc diện vắng chủ và được sử dụng làm hai phòng học. Sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, phần đất này tiếp tục được sử dụng làm phòng học. Đến năm 1992, UBND xã Tân Phú đã bán hai phòng học này cho ông Nguyễn Thanh Hồng ( 189m2 ) và ông Nguyễn Hữu Truật (64,75m2). Tiếp đó ông Hồng được UBND huyện Tân Phụng cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đối với phần đất ông đã mua, còn ông Truật thì bán lại phần đất của mình cho ông Nguyễn Duy Linh. Mọi chuyện trở nên rắc rối khi gia đình bà Nguyễn Thị Đầm tự dưng phát đơn kiện đòi đất với lý do: trước đây họ là người sử dụng toàn bộ diện tích đất này. Đòi hỏi vô lý này của bà Đầm lập tức bị UBND huyện Tân Phụng bác bỏ vì phần đất nói trên là tài sản công, thuộc quyền quản lý của Nhà nước và bà Đầm cũng không thuộc đối tượng có quyền đòi đất theo quyết định 111/CP ngày 14/4/1977 của Chính Phủ. Không chịu bỏ cuộc, bà Đầm tiếp tục khiếu kiện đòi đất nên tháng 3/1997, Chủ tịch UBND tỉnh Cần Thơ ra quyết định đình chỉ việc xây dựng của gia đình ông Hồng trên phần đất 189m2. Ngay sau đó, ngày 6/10/1997, Chủ tịch UBND tỉnh Cần Thơ lại ra quyết định số 2539 với nội dung: huỷ Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của ông Hồng, thu hồi toàn bộ 189m2 đất của ông Hồng vào 64,75m2 đất của ông Linh để giao cho UBND huyện Tân Phụng sử dụng vào mục đích công cộng. Nếu quyết định này nhằm "sửa sai" cho việc bán đất trái thẩm quyền của UBND xã Tân Phú thì chẳng có gì đáng bàn. Tuy nhiên, những việc làm liền sau đó của UBND tỉnh Cần Thơ, UBND huyện Tân Phụng lại buộc dư luận phải đặt câu hỏi: Việc thu hồi đất nói trên có đơn giản chỉ là "sửa sai"?
    Căn cứ quyết định số 2539, ngày 17/11/1997, UBND huyện Tân Phụng có tờ trình số 111 gửi UBND tỉnh đề nghị được "hoá giá phần đất nói trên theo khung giá quy định của Nhà nước, trong đó được ưu tiên các hộ Nguyễn Thanh Hồng, Nguyễn Duy Linh đang sử dụng". Lý do được đưa ra là"vị trí phần đất thu hồi( ) diện tích tương dối nhỏ, không thể xây dựng các công trình phúc lợi phục vụ cho lợi ích công cộng". Mặc dù trong tờ trình này không hề đả động gì đến hộ bà Đầm nhưng không hiểu vì lý do gì, trong công văn số 2304 ngày 1/12/1997, UBND tỉnh Cầnt Thơ lập tức chỉ đạo UBND huyện Tân Phụng "Giao quyền sử dụng đất thổ cư trước đây là nền trường học tại xã Tân Phú, huyện Tân Phụng cho ba hộ là Nguyễn Thanh Hồng, Nguyễn Duy Linh và bà Nguyễn Thị Đầm theo hướng giao cho ông Linh diện tích là 64,75m2, ông Hồng 94,5m2, và bà Đầm 94,5m2". Sau đó UBND tỉnh Cần Thơ liên tiếp ra các công văn số 1990 ngày 8/9/1998 và số 401 ngày 6/2/1999 chỉ với nội dung yêu cầu UBND huyện Tân Phụng tổ chức giao 94,5m2 đất trước đây là nền trường học tai xã Tân Phú cho hộ bà Nguyễn Thị Đầm (trong khi bà Đầm đang ngụ tại địa phương khác, và đang quản lý, sử dụng 8.200m2 đất ruộng, 1.700m2 đất vườn và 300m2 đất thổ cư. Điều đó đồng nghiã với việc bà Đầm không hề có nhu cầu sử dụng đất và cũng không phải là đối tượng được giao đất theo quy định của pháp luật).
    Như vậy, trải qua 7 năm, từ việc UBND xã Tân Phú bán đất trái thẩm quyền đến hàng loạt các quyết định thu hồi đất, giao lại đất của UBND tỉnh Cần thơ và UBND huyện Tân Phụng, cuối cùng mọi thứ chẳng có gì thay dổi ngoài việc ông Hồng bỗng dưng bị mất đi một nửa diện tích đất mà ông đang sử dụng ổn định."Nếu Nhà nước sử dụng phần diện tích đất trên vào mục đích công cộng thì tôi đành chịu nhưng đem giao bán cho một cá nhân khác thì tôi không đồng tình", nguyện vọng này của ông Hồng là chính đáng.
    Sau sự việc trên dư luận đang dặt câu hỏi : động cơ nào dẫn đến những quyết định tiền hậu bất nhất này của UBND tỉnh Cần Thơ? Phải chăng là có tiêu cực trong các quyết định bất hợp lý trên?

    MỤC LỤC
    I-PHẦN MỞ ĐẦU: 1
    II- TÌNH HUỐNG 4
    III- PHÂN TÍCH VÀ XỬ LÝ TÌNH HUỐNG 6
    1- CƠ SỞ LÝ LUẬN 6
    1.1- Vai trò quản lý của Nhà nước về quyền sử dụng đất đai. 6
    1.2- Chế độ quản lý Nhà nước đối với đất đai. 8
    1.3- Tính hợp pháp và hợp lý của một quyết định hành chính. 9
    2- PHÂN TÍCH XỬ LÝ TÌNH HUỐNG 11
    2.1- Quyền sử dụng đất của ông Nguyễn Thanh Hồng. 11
    2.2- Phân tích quyết định của UBND huyện Tân Phụng. 12
    2.3- Phân tích quyết định hành chính của UBND tỉnh Cần Thơ. 12
    IV- KIẾN NGHỊ 15
    V - KẾT LUẬN 17
     

    Các file đính kèm:

Đang tải...